真正的传统武术:返璞归真,毫无“高难美新”可言!
Biên dịch: Mr. Nguyễn Hoàng Quân
Chân chính võ thuật thực chiến truyền thống không đẹp mắt, chỉ có một hồi hợp, thân thủ cao thấp, quyền đánh ra không ai thấy.
Hai tay thủ hợp tại trung tuyến, phòng hộ tuyến từ mũi tới tâm oa là thực chiến; 02 tay phân khai khỏi trung tuyến là võ thuật biểu diễn.
100 năm trước Karatedo Nhật bản đã truyền bá khắp thế giới;
Mấy chục năm lại đây đạo quán Taekwondo Hàn quốc đã mở khắp Trung quốc;
Ngày nay, càng ngày càng nhiều trung tâm Yoga Ấn độ tại Trung quốc;
Sau 1949, võ thuật thực chiến truyền thống của Trung quốclại bị người Trung quốc dần quên lãng.
Mọi người nói là “hoa giá tử”.
Mọi người căn bản không hiểu võ thuật chân chính của Trung hoa.
…
Người tập võ tất cần đức võ song tu, lấy tu tâm dưỡng đức làm căn bản.
Trong võ thuật, võ đức và kĩ kích pháp là mâu thuẫn, nhưng cần hợp hai thaanhf một.
Trong huấn luyện kĩ kích nhấn mạnh “lục tự quyết”: khẳng, nhẫn, ngoan, cẩn, ổn, chuẩn.
Trong chiêu pháp hàm chứa ác tâm, nham hiểm, vô tình, giảo trá. Tâm lí cần không sợ hãi, niềm tin sức mạnh vô địch, có dũng khí vượt qua sinh tử. Nếu huấn luyện người không có đạo đức như vậy thì sẽ có hại cho xã hội, nên người tập võ tất cần tu tâm dưỡng đức.
Cơ bản công thứ nhất của võ thuật là phóng tùng, không phải là áp thối, lạp cân, phiên cân đầu.
Phóng tùng – buông lỏng là do huấn luyện thành, thung pháp chính là huấn luyện phóng tùng, tùng này là tương đối, không phải là lỏng lẻo; khẩn mà không cương; tìm điểm giới hạn của thân thể theo 06 hướng thượng – hạ, tả – hữu và tiền – hậu, chính là sức mạnh của thân thể quy về không, di thần đạt ý, thư thích tự nhiên. Cho nên trạm thung không chỉ không mệt mỏi mà còn là một loại nghỉ ngơi.
Võ thuật Trung quốc trong nước sa sút, tiêu chuẩn kĩ thuật sáo lộ “kĩ thuật khó và đẹp mắt”là trái với bản chất của võ thuật. Vương Hương Trai tiên sinh bình luận: tạo ra quyền giá như vậy là người không có nghề, để biểu diễn, làm công cụ mưu sinh, không có công dụng, vả lại nó có hại cho thần kinh và cơ thể, tổn hại mọi lương năng, nên người tập khó có tri thức.
Công pháp của võ thuật là súc dưỡng năng lượng, phản đối thách thức cực hạn, giá tử có độ khó cao thì vô dụng và cũng không thể dưỡng sinh. Người mới học cần chọn công phu chân chính, thầy hiểu chân công phu.
Phân biệt võ thuật thực chiến và biểu diễn rất đơn giản, 02 tay hợp tại trung tuyến phòng thủ từ mũi tới tâm oa là thực chiến; 02 tay phân khai mở trung tuyến là võ thuật biểu diễn.
…
Võ thuật là báu vật trời cho người Trung quốc, là phương pháp tu tập của bậc trí giả.
Động tác của võ thuật chân chính ( không biểu diễn ) chân thực mà đơn giản; trong vận động bao hàm nhân thể học của Đông phương, cùng pháp tu trì của tôn giáo và tấm lòng nhân văn – lấy vận động của thân thể làm thể truyền tải văn hóa, từ đó thu hoạch được sự vui sướng của thân và tâm, khó dùng lời biểu đạt.
Truyền thống quốc thuật chú trọng luyện công súc dưỡng, thủ trọng hô hấp, cực phản đối vận động phá hoại sức khỏe.
Từ giác độ lí luận của vận động võ thuật dưỡng sinh, tuyệt đại bộ phận vận động của Olimpic đều là vận động phá hoại sức khỏe.
Thách thức áp lực cực hạn khiến cơ thể chịu đựng quá mức. Tranh cường hảo đấu tạo thành tâm lý tham lam công lợi. Huy chương và tiền thưởng đều là hi sinh sứ khỏe để đánh đổi…
Võ thuật nội công chủ yếu là phương thức hô hấp, từ cơ hoành xuống gọi là thở bụng – phúc thức hô hấp, cũng chính là khí trầm đan điền.
Tu luyện nội công có nguồn gốc từ pháp luyện dưỡng của Đạo gia: tồn tư thuật, nội quan thuật, đạo dẫn thuật.
Thái cực quyền chủ yếu có nguồn gốc từ đạo dẫn thuật, lấy hô hấp dẫn động cơ thể vận động, trước tiên dụng một số Thái cực thung pháp để tìm cảm giác dưới cơ hoành, hô hấp phân 03 quá trình: hấp, chỉ hấp, hô. Khi chỉ hấp cơ hoành vừa chuyển dụng tay án là ngạnh là đúng.
Võ thuật trạm tĩnh thung là cơ bản công trọng yếu của việc tu luyện thân tâm, nó là quá trình thể hiện tinh thần ý thức tại thân thể vật chất, trong trạng thái bất động có thể khiến tứ chi ma trướng, thân thể ra mồ hôi. Tư duy cần loại trừ vạn lự, mặc đối trường không, nội niệm bất ngoại du, ngoại duyến bất nội xâm, hư linh độc tồn, chu thân nội ngoại kích đãng hồi toàn, du dương tương y, kì nhạc vô cùng.
Luyện công và luyện quyền là nhất thể lưỡng diện, công và quyền đều không thể thiếu.
Công và quyền thực tế là không thể hoàn toàn phân khai, một số quyền pháp là thiên trọng công pháp, một số khác thiên trọng đả pháp. Thông thường, luyện công đều chú trọng công pháp cơ sở là hô hấp, súc lực mà không phát, lặp lại việc sơ lí cân cốt, khiến cho (thân thể) thông đạt an từ, thân tâm vận động đạt hài hòa, đồng thời trong chớp mắt có thể điều động mọi năng lượng.
Chỉ luyện công không luyện quyền, không thể khiến công lực điều động và phát huy là tử công, cuối cùng không thể ứng dụng…
Võ thuật là thao tác cụ thể, tất nhiên lấy hình thức kĩ thuật để hoàn thành, không thể có chút giả tạo, bọn bịp bợm giang hồ thì thần bí hóa, người yêu nghệ thuật thì khoa trương hóa, ngườ của học viện thì cao thâm hóa. Tuy nhiên, điều cuối cùng võ thuật truy cầu là Đạo, nhưng không có môn quyền nào là hữu Đạo vô thuật. Trong kĩ thuật cụ thể đạt tới cảnh giới cao, thể ngộ trí tuệ của Đạo.
Phục hưng võ thuật thực chiến truyền thống Trung hoa cần 02 việc quan trọng là kế thừa và cách tân.
Võ thuật thực chiến truyền thống Trung hoa trong thời cận hiện đại không thể không nói tới võ thuật gia Tôn Lộc Đường, ông ta dung hối Hình ý, Bát quái, Thái cực thành nhất thể. Tôn Lộc Đường, khi chính trị quốc lực suy bại, ngoại quốc liệt cường tùy ý làm nhục, dân tộc nguy vong, bấy giờ ông ta gần 50 tuổi đã đánh bại võ sỹ khiêu chiến nổi tiếng người Nga tên Peter. Năm ngoài 60 tuổi ông ta đánh thắng đại võ sĩ Bản Viên Nhất Hùng của Nhật bản Thiên hoàng. Năm 70 tuổi một lần đánh bại 05 cao thủ nổi tiếng Không thủ đạo Nhật bản liên hợp khiêu chiến. Chỉ có phương thức huấn luyện của võ thuật truyền thống Trung hoa mới có thể tại tuổi 70 mà hùng phong không giảm. Ông ta còn viết rất nhiều trước tác quyền học.
Nhưng cái gọi là “Bác đại tinh thâm” đều khó nắm vững, tinh chuẩn toàn diện.
Cho nên võ thuật Trung hoa tuyệt đối không phải là một hạng mục thể dục tiêu chuẩn hóa, mà là một phương tiện to lớn truyền đạt văn hóa bằng vận động thân thể.