Link: http://www.360doc.com/content/16/0103/21/29630905_525225640.shtml
Biên dịch: Mr. Nguyễn Hoàng Quân
Doanh Nhân thuật:
- Chuyện xưa Nội gia quyền.
1. Dương Thiểu Hầu tự sát. Về việc Dương Thiểu Hầu tự sát, Trần Vi Minh ghi chép rõ ràng trong “Hải vân lâu tập”. Vì sao Dương Thiểu Hầu tự sát? Nguyên do là có mấy vị sư phụ của Quốc thuật quán, thông qua Lý Cảnh Lâm, hẹn cùng Dương Thiểu Hầu giao lưu. Khi đó, họ Dương đã 68 tuổi, tuy danh khí rất lớn, nhưng nếu chân đả thì lực bất tòng tâm.Dương Thiểu Hầu là người rất giữ thể diện.Cảm thấy không đủ sức, nhưng đã nhận lời cùng họ Lý, nên khó lòng thay đổi, để bảo toàn danh thanh của Dương giaThái cực, ông ta chọn tự sát vì nghĩa lớn.
2. Hác Duy Trinh thất vọng nơi kinh thành. Hác Duy Trinh đến kinh thành, gặp Dương Kiện Hầu lạnh nhạt, không trụ được ở kinh thành, nên đi Thiên tân để tìm hiểu Lý Tồn Nghĩa và Lý Thụy Đông. Tại công viên Hà bắc, đồ tôn của Lý Tồn Nghĩa là Lý Ngọc Lâm xin Hác “chỉ giáo”, thử tán thủ. Hác Duy Trinh không thể thắng. Bởi thế, lại quay về Bắc kinh, lộ phí hết, lại bị bệnh, tưởng mất mạng ở Tuyên võ môn.May nhờ người trợ giúp, khỏi bệnh rồi về quê.
3. Ngô Giám Tuyền toát mồ hôi nơi Tây tử hồ. Năm Dân quốc 18, Hàng châu tổ chức đại hội Quốc thuật du nghệ. Ngô Giám Tuyền nhận lời mời làm giám khảo, đồng thời là người biểu diễn Thái cực quyền, phó chủ nhiệm giám khảo Chử Dân Nghị là học sinh của Ngô, Ngô rất đắc ý. Khi Ngô bình phán quyền pháp của Chu Quốc Lộc có câu cho rằng đả pháp của Chu không phải là quốc thuật. Em ruột của Chu Quốc Lộc là Chu Quốc Trinh mời Ngô cùng ông ta lên đài so tài, Chu Quốc Trinh nói: tôichỉ dụng quốc thuật, không dụng quyền kích, xem có thể thắng ông hay không. Chu đứng trên đài ba lần mời, Ngô không dám ứng. Khi ấy là cuối thu, mà mồ hôi Ngô đầy mặt, hai tay hơi run. Sau, Lý Cảnh Lâm cùngTrần Vi Minh hòa giải, mới thôi.
4. Trần Chiếu Phi động khẩu bất động thủ. Quốc thuật quán có danh gia môn vật Dương Pháp Ngũ, lưng hùm vai gấu. Nghe Trần cao luận Thái cực quyền “dĩ khinh phá trọng”, muốn thử tài với Trần, Trần tránh xa. Một hôm, khi Trần dạy quyền, Dương đi tới đứng một bên.Trần thấy vậy, lập tức giải tán học viên. Đến trước Dương cúi đầu nói:”Dù sao ông cũng phải để tôi kiếm bát cơm ăn, tôikhông dámtrước mặt ông luyện quyền, nhưng ông cũng phải để cho tôi có chỗ giảng quyền.”
5. Võ thuật gia cũng là người bình thường, không nhiều vị đạt tới chân chính tu dưỡng cao thâm. Năm 1979, lão võ thuật gia tụ hội tại Tây thiên. Do sau cách mạng văn hóa rất nhiều lão nhân trong giới võ thuật rất lâu không gặp mặt, nên thường khách khí gọi nhau bằng “lão sư”. Tôn Kiếm Vân gặp Ngô Đồ Nam, chào hỏi rằng:”Ngô lão sư, ông đến sớm vậy.” Ngô đáp: “Tôi đang chờ cô, kiền khuê nữ.” Tôn Kiếm Vân phản ứng rất nhanh, lập tứcnói: “Ôi, ông kiền tôn tử (Kiền: khô)
, mấy ngày không gặp, cùng bà cô chuyện vui rồi!” Ngô Đồ Nam xấu hổ cười cười, không dám nói tiếp. Không biết ai nói câu:”Rõ là tự rước lấy nhục.”
Nói chuyện đã qua để nhắc người nay đừng bị chuyện cũ và văn tự dị hóa.
Bao Bất Đồng kể:
Uông Bội Cầm kể: “Mã Nhạc Lương lão sư một chân chạm đất, dùng thế Kim kê độc lập và dùng bụng dưới để nghênh song thôi chưởng của một thanh niên quyền sư gần 30 tuổi. Hai bên tương trì chưa đến một phút, chàng thanh niên đã mồ hôi khắp đầu, mặt biến sắc xấu hổ, mà ông lão 80 vẫn điềm nhiên đứng, thần thái tự nhiên.” Thanh niên nói: “Khi tôi đẩy bụng Mã lão sư, cảm giác có luồng khí chuyển theo tay tôi, chỉ cần tôi vừa dụng lực, luồng khí đó liền hội tụ tại nơi dụng lực, khiến lực của tôi trượt qua khối khí hình cầu.” Mã lão sư từng tại Hương cảng, dùng thế Kim kê độc lập để nghênh thôi kích của năm nhiếp ảnh, ký giả mà bất động.
Bình thuật: sơ học Dương thức Thái cực quyền, tiếp xúc thư tịch văn chương đều viết Dương thức quyền lợi hại thế nào, thiên hạ vô địch ra sao. Dương Thiểu Hầu là người trong Dương gia đệ tam đại có công phu tối tinh thuần, nhưng việc tự sát là mê. Như Doanh Nhân tiên sinh nói là đúng, rất đáng tiếc. Cần biết, Lý Tồn Nghĩa cuối đời tại Sơn đông cũng từng bị ngã, nhưng không tổn danh nhất thế.

