Nguồn: internet
Biên dịch: Mr. Nguyễn Hoàng Quân
Cao thủ kỹ kích ẩn dật
Bao bất đồng kể:
Hứa Duyên Tăng (许延增) là đồ đệ của Túy quỷ Trương Tam, cùng học nghệ còn có Vương Trác Nhiên (王卓然) và sau người khác. Hứa Duy Nhân công phu rất tốt. Trương Liệt nói, đã thấy vô số quyền gia, chỉ có Hứa Duy Nhân và Tôn Tồn Chu là chân chính hiểu quyền. Tôn Tồn Chu tiên sinh công phu cao, nhưng sinh bất phùng thời, thật đáng tiếc! Hiện tại không mấy ai nhắc tới họ, chỉ có Đồng Húc Đông viết một chút về văn chương của Tôn Tồn Chu. Có người nói, Tôn Tồn Chu từng thắng Vương Hương Trai, không biết thật hay giả, việc này bị hậu nhân của Vương lớn tiếng phản đối, nói là bịa đặt, tự đề cao giá trị bản thân. Hiện tại chính là như vậy, người có bản lĩnh thực sự không xuất hiện, người biết sự thực không muốn nói, cửa đóng rất chặt, anh sợ cái gì!? Ai biết anh là ai! Hiện tại, quyền gia chân chính cũng nhiều, như: Tống Quang Hoa, Lý Quế Xương, Lạc Đại thành, ngưu bảo quý, để quốc dũng, dư vĩnh niên, Tôn Kiếm Vân, dương kiếm hà…, đó là những người xuất hiện, còn có những người mai danh ẩn tích, thì không kể được.
Thuần Dươngkể:
Hứa Duy Nhân có chân công phu. Trước Cách mạng văn hóa, ông ta bán xe kem ở Đông đan. Kỳ thực, nhà ông ta rất nhiều tiền, có thể nói là giầu có. Do Hứa Duy Nhân có bớt trắng nên trong võ lâm gọi là “Hoa thủ Hứa Duy Nhân”. Ban đầu, Hứa Duy Nhân coi thường Hình ý quyền, cho rằng không dụng được. Hứa Duy Nhân bản thân có tố chất tốt, ông ta không chỉ có sức mạnh, năng lực kháng đả tốt mà còn cực mềm dẻo, rất linh hoạt. Thân hình của ông ta cao lớn, nhưng có thể đánh quyền dưới cái bàn vuông. Về sau Hứa Duy Nhân cùng Lý Mộng Canh giao thủ, bị Lý Mộng Canh dùng ám kình đánh ngã. Ba ngày sau mới hồi lại. Từ đó mới biết kình đạo của Hình ý quyền không phải bình thường. Ông ta rất khâm phục và thường tìm Lý Mộng Canh giao lưu mài giũa. Gần đây, có người viết Hứa Duy Nhân cùng Thôi Nghị Sĩ trao đổi, kỳ thực luận thực tế công phu Thôi Nghị Sĩ còn lâu mới bằng đối thủ của Hứa. Tiếc là trong Cách mạng văn hóa, Hứa đã giết hồng vệ binh đến xét nhà, sau đó tự sát, Lý Mộng càng thảm hơn, bị hồng vệ binh bức mà chết.
Đồng đạo kể:
Một số cao thủ chân chính, do nguyên nhân tuyên truyền nên hậu nhân không biết, một số người vốn không phải là cao thủ, nhưng hậu nhân tôn là cao thủ. Hậu nhân có ấn tượng là cao thủ bất kiến diện. Kỳ thực, đại đa số giữa các cao thủ đều là có giao lưu và nghiên cứu. Ví như, Lưu Bách Xuyên cùng Đỗ Tâm Ngũ đã từng giao thủ. Triệu Đạo Tân và Vạn Lại Thanh nhiều lần tham gia thi đấu lôi đài, nhưng thành tích không lý tưởng. Nhiều cao thủ sau giải phóng rất ít người biết, như Chu Quốc Phúc, Mã Thừa Trí, Mã Dụ Phủ, Dương Tùng Sơn, Quách Trường Sinh, Hàn Khánh Đường… đều là cao thủ, giữa họ không ít lần động thủ. Sau cách mạng văn hóa giữa các cao thủ không tỉ thí. Ngay cả như vậy, Mai Huệ Chí và Trương Húc Sơ cùng Vương Tuyển Kiệt vẫn động thủ với nhau, Cổ Vĩnh An cùng Thôi Thụy Bân cũng động thủ với nhau. Đương nhiên, Mai, Trương, Vương, Thôi, Cổ… được coi là cao thủ hay không, còn tranh cãi, nhưnghọ đều có danh khí.
La Y Quỳnh Tư kể:
Hoàn cảnh xã hội trước đây của Lưu Bách Xuyên cùng Đỗ Tâm Ngũ, Triệu Đạo Tân và Vạn Lại Thanh không giống hiện nay. Lưu, Đỗ là vì tư thù với Vạn Lại Thanh mà giao thủ. Thành tích lôi đài của Triệu Đạo Tân thế nào tôi không rõ. Vạn Lại Thanh đã từng làm quán trưởng của Quốc thuật quán Quảng châu, quân hàm thiếu tướng Quốc dân đảng. Trước giải phóng, danh nhân trong giới võ thuật đều là dựa vào bản lĩnh của bản thân, danh khí của sư môn không trọng yếu. Nhưng hiện tại đa số danh gia dựa vào quan hệ, có người là cao đồ của danh sư, có người tự phong tông sư, có người nhà nước cho là cao thủ, bản thân có danh khí lớn nhưng tài năng không bao nhiêu, cho nên không đủ lòng tin để bảo vệ danh dự của bản thân. Vả lại, hiện nay khác xưa là nếu nhà nước không công nhận anh, thì dù công phu của anh có cao, tài năng của anh có lớn, anh cũng không có cách nào đứng trong giới võ thuật. Vì thế, không ít người có năng lực, có thực lực, nhưng không có bối cảnh sư môn, không có quan hệ với quan chức, thì dù có đánh khắp thiên hạ, cũng không thể phát dương giá trị của bản thân. Cùng kỳ đắc thiên hạ võ lâm bằng hữu, không bằng bế môn tạ khách.
