- Link: http://www.taijizhuang.com/detail.aspx?id=1617
- Biên dịch: Mr. Nguyễn Hoàng Quân
—— võ thuật gia cùng kỹ kích
Doanh Nhânkể:
Người luyện quyền thường nhanh nhẹn hơn người không luyện quyền. Nhưng muốn gọi là danh gia kỹ kích, tinh thông kỹ kích, cần có tiêu chuẩn. Theo tôi biết, Dương Trừng Phủ, Ngô Giám Tuyền, Trần Phát Khoa… có thể gọi là danh gia võ thuật, nhưng rất khó nói là danh gia kỹ kích. Danh gia kỹ kích tối thiểu cần phù hợp hai điều kiện: điều kiện cứng là đã từng thi đấu lôi đài. Điều kiện mềm là đã từng thắng người luyện quyền có tên tuổi, nhưng không phải là tự xưng, mà là lịch sử có ghi chép. Dương Trừng Phủ, Ngô Giám Tuyền, Trần Phát Khoa đều không đủ hai điều kiện này. Tới mức tinh thông kỹ kích, thì tay nghề kỹ kích hơn hẳn đa số đồng đạo. Gọi là tinh thông kỹ kích, là có thể đại biểu cho cao thủ kỹ kích của một thời đại. Trình độ kỹ kích của Ngô Công Nghi không đạt mức tinh thông kỹ kích. Ngô Công Nghi nhiều lắm là hiểu kỹ kích mà thôi. Thái cực quyền là loại quyền tốt, chủ yếu là tại minh lý, kiện thân và tu thân. Miễn cưỡng nói rằng nó có công năng kỹ kích đặc hiệu, thì chỉ là thổi phồng. Gần đây trong tạp chí “Võ lâm”có bài viết của Đồng Húc Đông tiên sinh, trong đó nói tới vấn đề kỹ kích của Thái cực quyền, bài viết rất tốt, hiếm. Đọc bài của Đồng tiên sinh, có thể hiểu Thái cực quyền có tác dụng gì, đồng thời hiểu vì sao võ thuật gia có liên hệ với kỹ kích, nhưng lại không thể đánh đồng.
Thành tựu kỹ kích “thất phân tại nhân, tam phân tại nghệ”. Từ cổ tới nay đều như vậy. Chất lượng tay nghề tại có thể hợp lý hay không. Thuật hợp với lý, gần với đạo thì bất phân ưu liệt. Từ điểm này, Hình ý, Bát quái và Thái cực đều là thượng phẩm. Như về kỹ kích mà nói, Hình ý khảo cứu phát lực, phát lực là cơ sở của kỹ kích, trực tiếp dụng trong kỹ kích. Cho nên, gần 100 năm lại đây, người thiện kỹ kích đa số xuất tự Hình ý môn. Nhưng Thái cực, Bát quái trong kỹ kích cũng có chỗ độc đáo, chỉ vì đặc điểm không phải là cơ sở của thuật kỹ kích, nên đơn thuần tu tập Thái cực, Bát quái thì (kĩ kích) không bằng người, khó có thành tựu kỹ kích. Người ta nói Mã Quý chỉ luyện Bát quái, kỳ thực Mã Quý kiêm luyện Thiếu lâm La hán quyền, quyền lộ không chỉ có chuyển quyển, có trực tranh, xuất thủ thậm ngạnh. Kỹ kích đại gia chân chính không thể không thu thập mặt mạnh của các nhà. Năm dân quốc 17, Quốc thuật quốc khảo, những người đứng đầu đa số là nội ngoại gia kiêm tu. Trong đó đặc biệt là nhiều người luyện Thiếu lâm, Hình ý, Tra quyền, Thông bối, vật. Họ kiêm tu Thái cực, Bát quái, cũng chỉ là Tôn thị Thái cực, Tôn thị Bát quái, cũng chính là kinh qua Tôn tiên sinh cải thiện Thái cực, Bát quái, cùng lão phổ Thái cực, Bát quái đã thay đổi. Phó Chung Văn tiên sinh giảng: khi Tôn tiên sinh tại thế, được thế nhân coi là nhân vật như thần. Phó tiên sinh nói, đương thời đa số kỹ kích gia hữu danh đều bái làm môn hạ của Tôn tiên sinh. Nhưng Tôn thị quyền hay ở đâu, tôi chưa luyện qua, nên không thể nói được. Theo tôi biết, một số đệ tử của Tôn tiên sinh, đều đã có cơ bản của các môn quyền thuật khác, về sau lại được Tôn tiên sinh chỉ điểm mà thành, như Lý Ngọc Lâm tiên sinh… Quyền của họ đại đa số rất tạp, rấtkhó nói chiêu này, thức kia là của ai. Bất kỳ một môn nghệ thuật nào cũng đều có thiên tài tuyệt đỉnh, nghệ thuật kỹ kích của Tôn tiên sinh chính là thiên tài tuyệt đỉnh.Nhưng đệ tử của thiên tài không nhất định là thiên tài. Sư tôn không phải là thiên tài cũng không nhất định không dạy thành thiên tài. Sư phụ chưa qua trạng nguyên có khả năng dạy đồ đệ thành trạng nguyên, tương tự, sư phụ từng là trạng nguyên không nhất định có đồ đệ đỗ trạng nguyên. Cái này một thời, cái kia một thời. Không thể từ cái này sang cái kia, cũng không thể vì cái này mà không cái kia. Tùy việc mà xem xét.
Thuần Dươngkể:
Tôn Kiếm Vân, Thượng Tể, Mã Nhạc Lương đều không phải là quyền gia chuyên nghiệp. Đa số quyền gia chân chính sau giải phóng rất ít xuất hiện. Như Tôn Tồn Chu và Hứa Duyên từng thân hoài tuyệt nghệ. Nhưng có ai nghiên cứu nghệ nghiệp và sự tích của họ? Từ năm 1956, lãnh đạo thể dục của quốc gia phản đối kỹ kích, các quyền gia chân chính có năng lực càng ít lộ diện. Tôi không phủ nhận tài năng của Tôn Thục Dung, Mã Nhạc Lương trong Thái cực quyền, nhưng thực tế công phu quyền thuật của họ căn bản vô pháp đánh đồng cùng Thượng Vân Tường. Cho dù họ thọ hơn Thượng Vân Tường, nhưng đó chỉ có thể nói họ có đạo dưỡng sinh mà thôi.
Chuyện xưa Nội gia quyền
—— bất vi nhân tri đích kỹ kích cao thủ chi nhất
Bao bất đồng kể:
Hứa Duyên Tăng (许延增) là đồ đệ của Túy quỷ Trương Tam, cùng học nghệ còn có Vương Trác Nhiên (王卓然) và sau người khác. Hứa Duy Nhân công phu rất tốt. Trương Liệt nói, đã thấy vô số quyền gia, chỉ có Hứa Duy Nhân và Tôn Tồn Chu là chân chính hiểu quyền. Tôn Tồn Chu tiên sinh công phu cao, nhưng sinh bất phùng thời, thật đáng tiếc! Hiện tại không mấy ai nhắc tới họ, chỉ có Đồng Húc Đông viết một chút về văn chương của Tôn Tồn Chu. Có người nói, Tôn Tồn Chu từng thắng Vương Hương Trai, không biết thật hay giả, việc này bị hậu nhân của Vương lớn tiếng phản đối, nói là bịa đặt, tự đề cao giá trị bản thân. Hiện tại chính là như vậy, người có bản lĩnh thực sự không xuất hiện, người biết sự thực không muốn nói, cửa đóng rất chặt, anh sợ cái gì!? Ai biết anh là ai! Hiện tại, quyền gia chân chính cũng nhiều, như: Tống Quang Hoa, Lý Quế Xương, Lạc Đại thành, ngưu bảo quý, để quốc dũng, dư vĩnh niên, Tôn Kiếm Vân, dương kiếm hà…, đó là những người xuất hiện, còn có những người mai danh ẩn tích, thì không kể được.
Thuần Dươngkể:
Hứa Duy Nhân có chân công phu. Trước Cách mạng văn hóa, ông ta bán xe kem ở Đông đan. Kỳ thực, nhà ông ta rất nhiều tiền, có thể nói là giầu có. Do Hứa Duy Nhân có bớt trắng nên trong võ lâm gọi là “Hoa thủ Hứa Duy Nhân”. Ban đầu, Hứa Duy Nhân coi thường Hình ý quyền, cho rằng không dụng được. Hứa Duy Nhân bản thân có tố chất tốt, ông ta không chỉ có sức mạnh, năng lực kháng đả tốt mà còn cực mềm dẻo, rất linh hoạt. Thân hình của ông ta cao lớn, nhưng có thể đánh quyền dưới cái bàn vuông. Về sau Hứa Duy Nhân cùng Lý Mộng Canh giao thủ, bị Lý Mộng Canh dùng ám kình đánh ngã. Ba ngày sau mới hồi lại. Từ đó mới biết kình đạo của Hình ý quyền không phải bình thường. Ông ta rất khâm phục và thường tìm Lý Mộng Canh giao lưu mài giũa. Gần đây, có người viết Hứa Duy Nhân cùng Thôi Nghị Sĩ trao đổi, kỳ thực luận thực tế công phu Thôi Nghị Sĩ còn lâu mới bằng đối thủ của Hứa. Tiếc là trong Cách mạng văn hóa, Hứa đã giết hồng vệ binh đến xét nhà, sau đó tự sát, Lý Mộng càng thảm hơn, bị hồng vệ binh bức mà chết.
Đồng đạo kể:
Một số cao thủ chân chính, do nguyên nhân tuyên truyền nên hậu nhân không biết, một số người vốn không phải là cao thủ, nhưng hậu nhân tôn là cao thủ. Hậu nhân có ấn tượng là cao thủ bất kiến diện. Kỳ thực, đại đa số giữa các cao thủ đều là có giao lưu và nghiên cứu. Ví như, Lưu Bách Xuyên cùng Đỗ Tâm Ngũ đã từng giao thủ. Triệu Đạo Tân và Vạn Lại Thanh nhiều lần tham gia thi đấu lôi đài, nhưng thành tích không lý tưởng. Nhiều cao thủ sau giải phóng rất ít người biết, như Chu Quốc Phúc, Mã Thừa Trí, Mã Dụ Phủ, Dương Tùng Sơn, Quách Trường Sinh, Hàn Khánh Đường… đều là cao thủ, giữa họ không ít lần động thủ. Sau cách mạng văn hóa giữa các cao thủ không tỉ thí. Ngay cả như vậy, Mai Huệ Chí và Trương Húc Sơ cùng Vương Tuyển Kiệt vẫn động thủ với nhau, Cổ Vĩnh An cùng Thôi Thụy Bân cũng động thủ với nhau. Đương nhiên, Mai, Trương, Vương, Thôi, Cổ… được coi là cao thủ hay không, còn tranh cãi, nhưnghọ đều có danh khí.
La Y Quỳnh Tư kể:
Hoàn cảnh xã hội trước đây của Lưu Bách Xuyên cùng Đỗ Tâm Ngũ, Triệu Đạo Tân và Vạn Lại Thanh không giống hiện nay. Lưu, Đỗ là vì tư thù với Vạn Lại Thanh mà giao thủ. Thành tích lôi đài của Triệu Đạo Tân thế nào tôi không rõ. Vạn Lại Thanh đã từng làm quán trưởng của Quốc thuật quán Quảng châu, quân hàm thiếu tướng Quốc dân đảng. Trước giải phóng, danh nhân trong giới võ thuật đều là dựa vào bản lĩnh của bản thân, danh khí của sư môn không trọng yếu. Nhưng hiện tại đa số danh gia dựa vào quan hệ, có người là cao đồ của danh sư, có người tự phong tông sư, có người nhà nước cho là cao thủ, bản thân có danh khí lớn nhưng tài năng không bao nhiêu, cho nên không đủ lòng tin để bảo vệ danh dự của bản thân. Vả lại, hiện nay khác xưa là nếu nhà nước không công nhận anh, thì dù công phu của anh có cao, tài năng của anh có lớn, anh cũng không có cách nào đứng trong giới võ thuật. Vì thế, không ít người có năng lực, có thực lực, nhưng không có bối cảnh sư môn, không có quan hệ với quan chức, thì dù có đánh khắp thiên hạ, cũng không thể phát dương giá trị của bản thân. Cùng kỳ đắc thiên hạ võ lâm bằng hữu, không bằng bế môn tạ khách.
